Những Câu Chuyện Hay Về Tình Yêu

  -  
"Trên đời này có 1 thứ tình cảm khổ cực nhất cơ mà cũng béo phệ nhất ...đó là tình yêu đơn phương". Yêu đối chọi phương y như một vòng tròn, ta đi mãi, đi hoài vẫn không tìm kiếm thấy điểm dừng. Kẻ đứng kế bên gọi ta là ngây ngốc, người thiếu hiểu biết nhiều kêu ta khờ dại. Tuy vậy tình yêu 1-1 phương của chúng ta đẹp mang đến nhường nào, họ gồm nhìn bao nhiêu cũng bắt buộc hiểu được. Có lẽ rằng ai trong bọn họ cũng ít nhiều đã từng rơi vào cảnh mối tình 1-1 phương cùng những mẩu truyện mà thutrang.edu.vn giới thiệu tiếp sau đây phần nào cũng là nỗi lòng của thiết yếu bạn.

Bạn đang xem: Những câu chuyện hay về tình yêu


Nội dung


Tâm sự...

Tôi, chỉ là một học viên lớp 7. Tôi cấm đoán là mình đẹp, cơ mà tôi nghĩ về tôi cũng có thể có một chút dễ thương. Học cũng tàm tạm, không phải là xuất sắc hay xuất sắc. Một đứa chỉ biết cuồng TFBOYS. Hay cãi bướng với người lớn. Hắn, một tên học sinh cấp 3. Đối với tôi, hắn hết sức tuyệt vời. Học xuất sắc không ở đâu chê, độc nhất là môn Hóa. Là người liên tiếp nghe nhạc Trung Quốc. Hết sức lễ phép cùng với người to hơn mình. Tôi và hắn, hai con người khác biệt hoàn toàn. Một tín đồ học giỏi, một fan học khá giỏi. Một người lễ phép, còn một bạn thì bao biện bướng. Một fan tài năng, một bạn vô dụng. Đối với tôi, hắn là cả trái đất mà tôi hằng ao ước được ôm lấy. Còn hắn thì..... Haizz

Nơi tôi ở cách xa khu vực hắn ở rộng 1000km. Từng ngày đều nhìn hắn qua cái màn hình lạnh tanh. ý muốn nhắn với hắn nhưng không có can đảm. Tôi biết tương đối nhiều điều về hắn. Cơ mà sao hắn không biết bất cứ điều gì về tôi. Chỉ mong được một ngày, dòng bạn đưa đẩy tôi đến gặp hắn để nói với hắn rằng "Anh à, em yêu thương anh". Tuy nhiên ông trời thật trớ trêu. Cái gọi là "Định mệnh" càng ngày làm cho khoảng cách giữa tôi cùng hắn xa rộng thôi. Chừng nào thân tôi với hắn mới không có cái hotline là khoảng cách đây....

Chắc hẳn bàn tay hắn khôn cùng mềm và nóng áp. Niềm vui của hắn hẳn rất gợi cảm và lan nắng. Bờ vai của hắn sẽ rộng để fan nào kia tựa vào. Vòng tay của hắn sẽ rất rộng để ôm fan nào kia vào lòng. Ôi! Càng mô tả càng hy vọng được hắn đối xử như thế. Mỗi lần thấy hắn buồn, tim lại đau. Các lần thấy hắn vui, tim lại vui mừng reo vui. Hắn mà bao gồm làm sao, thì tôi chắc cũng theo hắn luôn luôn quá. Nhưng lại mà.... Tôi không được nghĩ bậy, cần nghĩ giỏi cho hắn thôi. Vào tôi, trọn vẹn trống rỗng. Chỉ tất cả một nhân loại chiếm tổng thể trái tim tôi, chính là hắn. Tx thanh xuân của tôi là do hắn giữ. Trái tim tôi cũng chính là hắn giữ. Lỡ như fan khác chiếm phần lấy quả đât của hắn thì.... Tx thanh xuân của tôi, trái tim của tớ sẽ ở đâu đây......

Tôi không sợ khổ, không hại cực. Thậm chí là cũng chẳng hại ma hay quỷ gì cả. Dòng tôi hại đó chính là..... Dòng thế giới của chính mình bị ai không giống ôm lấy. Một ngày như thế nào đấy, tôi sẽ gặp mặt được hắn. Nếu như như may mắn, thì tôi với hắn đang làm các bạn hoặc trên tình bạn. Còn ví như may rủi ro thì... Tôi cùng hắn vẫn là fan lạ. Một ngày làm sao đấy, tôi sẽ gặp được hắn. Giả dụ như may mắn, thì tôi cùng hắn đang làm bạn hoặc bên trên tình bạn. Còn nếu như may không may thì... Tôi cùng hắn đã là người lạ.

Chỉ mong nói cùng với hắn một điều đó là "Đừng bao giờ trả thanh xuân lại đến em anh nhé!"

Tái bút: Tôi yêu anh!

*
Tâm sự...

*
Tâm sự...

Mối tình đối kháng phương hóa nghìn năm

Đến một ngày tôi bỗng nhiên nhận ra, hình ảnh của “Ngốc” vào tôi sẽ quá lớn, tôi như bị cái cảm giác đó đè nén lên người.

Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng trong khi chỉ có riêng tôi là mang trong tâm địa một cảm xúc khó tả, cái xúc cảm mà “Ngốc” vẫn thường hotline là “đơn phương”. Hơn 7 năm trời, có những lúc hạnh phúc cơ mà cũng có những lúc mệt mỏi vô cùng. Hơn 7 năm trời, hình hình ảnh đó chưa lúc nào vụt tắt vào tôi. Rộng 7 năm trời, tôi lúc nào cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ về tôi nhằm lòng mình dịu nhõm hơn, nhưng không, càng dặn lòng thì lòng lại càng dâng trào cảm xúc.

Đã có những lúc tôi kìm nén hy vọng dập đi xúc cảm đó để đi kiếm một chân mây mới, tuy vậy tôi không hề cảm thấy thoải mái, và rồi cảm hứng đó lại quay về và ngày càng to hơn trong tôi. Cũng đôi lần “Ngốc” có những biểu thị làm tôi chết lặng, nhưng có lẽ rằng do biết “Ngốc” thừa lâu cùng cũng quá thân cận nên tôi không thể nhận thấy đó chỉ là sự việc vô tư trong tình các bạn hay là gì gì đấy nữa. Tôi nhiều lần nỗ lực né né “Ngốc” vì tôi sợ, hại hình ảnh đó lại mập hơn, hại tôi không kìm nén nổi cảm xúc. Cơ mà tôi tất yêu khoanh tay trước những khó khăn của “Ngốc”, và nuốm là tôi không thể kiểm soát được bản thân mà chạy theo tiếng hotline của con tim, đến bên và hỗ trợ “Ngốc”. Mà mỗi lần như thế, tôi biết hình hình ảnh đó lại lớn thêm một ít.

Khi “Ngốc” gặp mặt khó khăn hay than thở với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với bao gồm tôi vậy. Tôi cùng “Ngốc” có vẻ thân mật hơn, nhưng hồ hết thứ theo tôi thì chỉ là một thứ tình bạn nhiều năm thân thiết cơ mà thôi. Tôi vẫn làm toàn bộ nhưng chưa khi nào nghĩ rằng có tác dụng vậy là để được “Ngốc” quan sát khác rộng về mình, chưa bao giờ.

Đã từng nào lần quan sát thấy fan khác mang lại và tỏ bày cùng “Ngốc”, là bấy nhiêu lần tôi chỉ lép vế và lẳng lặng quan sát theo. Tôi ngưỡng mộ những người dân đó, họ dám gan góc biểu hiện cảm xúc với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn luôn sợ không đủ một tình bạn tốt đẹp nên chỉ có thể dặn lòng mình phải kìm nén lại mà lại thôi.

Cho mang đến một ngày, tôi nhận biết “Ngốc” tất cả một số biểu lộ lạ, tôi mong muốn thổ lộ thuộc “Ngốc”, nhưng mà rồi lại thôi, bởi vì “Ngốc” còn vẫn bận vô số với công việc, cuộc sống đời thường riêng tư, vày tôi không thích “Ngốc” nghĩ về ngợi nhiều mà ảnh hưởng cuộc sống của “Ngốc”, cùng trên không còn tôi luôn muốn “Ngốc” đạt được những điều tốt đẹp nhất. Cơ mà “Ngốc” biết không, xúc cảm kìm nén đó thật là rất khó chịu. Chỉ việc nghĩ cho tới “Ngốc” là tôi đã niềm hạnh phúc rồi, nhưng kế tiếp tôi lại quặn lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi, chưa khi nào có một thứ tình cảm cao hơn nữa tình bạn.

Mệt mỏi lắm, vất vả lắm. Tôi thiệt sự hy vọng “Ngốc” biết xúc cảm và quan tâm đến của tôi, thật sự như thế.

*
Mối tình solo phương hóa nghìn năm

*
Mối tình đơn phương hóa nghìn năm

Em vẫn mãi yêu thương anh.

Em đã biết thành gục xẻ tr­­ước nh­ững s­ự lựa chọn sai lầm của chính mình, cuộc sống thường ngày đã dạy mang lại em rất nhiều điều, cùng em gọi được rằng toàn bộ chỉ hồ hết là ảo ảnh...

Em sẽ yêu anh nhiều hơn thế nh­­ững gì bao gồm thể, nh­ưng toàn bộ rồi cũng sẽ vô nghĩa đối với anh, anh sẽ thật tàn bạo khi để lại mang đến em một vết thương lòng trong hay vọng. Em biết mình không tồn tại quyền gì để đòi hỏi, cũng không tồn tại quyền gì để trách anh, nh­ưng trong sâu thẳm trái tim em - anh vĩnh cửu thuộc về miền ký kết ức nhức khổ.

Lần đầu tiên em đọc đúng nghĩa của nhị từ "tuyệt vọng". Sự thật trần trụi đã thức tỉnh em trong sự chìm đắm của ảo ảnh. Em - một người bọn bà cá tính và mạnh dạn mẽ, trở nên yếu đuối và tung chảy trong vòng tay ân ái của anh. Em sẽ tự đốt cháy mình bằng một thứ tình yêu đựng đầy đam mê với tội lỗi, cảm giác sự hạnh phúc trong đắng cay tủi hờn.Anh cuồng nhiệt nồng thắm và mê say - nh­ững phút giây bên anh, em như chết lặng vào từng phút chốc thật ngọt ngào, xen lẫn sự khổ sở trong từng không gian thật vô hình.

Anh yêu à! Anh chưa phải là người đàn ông trước tiên mà em yêu, nhưng anh đã mãi là người lũ ông nhưng mà em yêu nhất, dẫu hiểu được anh sẽ không còn bao gi­ờ là của riêng biệt em, không lúc nào thuộc về em theo đúng nghĩa của nó. Em vẫn đang yêu anh, yêu trong tuyệt vọng và yêu trong nhức khổ.

Em sẽ ra đi, sẽ bước khỏi cuộc đời anh bằng một con tim ứa máu, có theo cả một miền ký kết ức trực thuộc về anh. Còn anh - anh hãy về bên với tất cả những gì là của anh, số đông gì anh đã từng có lần lựa chọn. Em vẫn mãi cầu chúc mang lại anh được niềm hạnh phúc với toàn bộ những gì nhưng mà anh vẫn có, và tất cả những gì anh sẽ có.Tình yêu sẽ dạy cho em biết chũm nào là đề xuất hy sinh, nuốm nào là buộc phải chấp nhận. Từ ni em sẽ một mình đối mặt với vớ cả, một mình vượt qua cơn bão lòng, một mình hàn gắn các vết thương mặc dù là trong vô vọng.

*
Em vẫn mãi yêu anh.

*
Em đã mãi yêu anh.

Yêu đối chọi phương

Cách trên đây không lâu, em từng tuyên ba hùng hồn rằng mình sẽ không còn “đơn phương” bất cứ ai. Cái cảm hứng đơn phương ấy, vừa ảm đạm tủi vừa cô đơn, em ko thích.

Em không thích tự mình cười, tự mình vui, tự mình nhen nhóm hi vọng. Rồi cũng tự bản thân dập tắt mong muốn mà mình đang nuôi dưỡng. Chỉ vì chưng em “lỡ” 1-1 phương anh.

Kể ra thì 1-1 phương anh, căn cơ cũng là lỗi của em. Vị em giỏi mộng tưởng, tuyệt yếu mến, cũng dễ mềm lòng với người khác. Chắc bởi đã lâu em không bắt gặp được một người hoàn toàn có thể làm em thoải mái chuyện trò, thoải mái và dễ chịu cười vui và chơi nghịch.

Kể ra thì bảo là “đơn phương” thì tương đối quá. Chắc chắn rằng chỉ “say nắng”. Ừ anh, chỉ là say nắng thôi anh ạ.

Bạn bảo cùng với em rằng: “Để mọi câu hỏi thuận theo ý trời”. Em ko thích. Nói ra thì có thể anh cho rằng em hỗn, nhưng rõ ràng là ý trời cùng ý của em chưa khi nào trùng khớp nhau. Em có thể thành công trong không ít việc, nhưng chuyện yêu đương thì lúc nào cũng lận đận. Em khóc nhiều hơn thế nữa cười, hạnh phúc ít hơn đau khổ. Vậy phải lần này, em sẽ làm theo ý em. Bạn bảo em rằng buộc phải để tình cảm của chính mình phát triển trường đoản cú nhiên. Đừng lô bó hay nghiền uổng đưa ra tội nghiệp. “Ép dầu nghiền mỡ, chứ ai nỡ nghiền duyên”. Anh nhỉ? Ừ thì em đang để cảm giác của em tự nhiên nhất bao gồm thể…

Là để em say nắng và nóng anh vài ngày, vài ba giờ, giỏi chỉ vài ba phút của được.Là đến em thả trôi xúc cảm của mình vài hôm thôi, mang lại nó rong ruổi thỏa thích, rồi nó đang tự quay về.Là đến em mơ mộng một chút nữa. Rồi thì lúc này sẽ cũng là hiện tại, không rộng không kém.Cảm giác mê thích một tín đồ mà không cần lý do gì. Trái thật cũng khá thú vị.Rõ ràng thì em biết trước tác dụng của việc nếu gồm thích anh thì sự việc sẽ trở về đâu. Em biết hết. Xung quanh anh luôn có rất nhiều người. Còn em, có thể chỉ bởi hạt cát. Bao gồm cũng được, nhưng thiếu cũng không sao. Cuộc sống đời thường vốn dĩ là vậy mà. Tín đồ thương nhiều hơn thế sẽ luôn luôn nhận phần khổ hơn về mình.Rồi các chuyện cũng biến thành qua. Em biết thế.Rồi cơn say này cũng mau lẹ qua đi.Rồi anh và em cũng trở nên là đồng đội tốt, hay chí ít ra cũng là các bạn tốt.Rồi sẽ có được ngày nhớ lại… Em đã mỉm cười, vì chưng đã có lúc em quý anh… hơn hết một fan bạn.

Nếu anh đọc được phần lớn dòng này. Em tin rằng anh sẽ không còn biết, fan em thích đối kháng phương – chính là anh!

*
Yêu 1-1 phương

*
Yêu đối kháng phương

Bạn thuộc lớp

Tôi với cô ấy học phổ biến lớp với nhau hồi lớp 8. Trước giờ, hiếm khi có cô nàng nào làm tôi lay hễ hay để ý, dẫu vậy cô đã làm tôi cảm xúc rung động. Cảm xúc giữ trong lòng có chút khó chịu, liền chia sẻ cho mấy anh bạn thân. Mà chúng nó cũng không hề thua kém gì, tuyệt nhất là thằng ngồi kế tôi. Nó đi nhắc cho bạn bè cô ấy nghe, đã điện thoại tư vấn là đồng bọn thì phải chia sẻ chứ nên không? cơ mà vẫn không hiểu biết nhiều vì sao cô ấy không phản ứng gì... Chắc hẳn rằng cô ấy vẫn biết tự trước, hay bởi cô ấy cũng có chút rung hễ với tôi? tuyệt là... Vì cô ấy đã có tình nhân nên cô ấy ko quan tâm?

Ngày nào tương tự như ngày nào, tôi vẫn đi học, với cô ấy cũng thế, cùng lớp nhưng tôi cảm giác có khoảng cách với cô ấy quá! Liều một mạng, tôi tức tốc xin facebook của cô. May là không trở nên phát hiện, thế là bắt đầu trò chuyện cùng với cô, nói trên trời xuống đất, xuyên lục địa... Tôi cảm thấy hạnh phúc, xuyên đêm không ngủ được, vậy là hoàn toàn có thể tiếp cận cô rồi. Ngày 2... Ngày 3... Cứ cố mà nhắn tin cùng với cô, trên lớp thì ngại cơ mà về công ty nhắn tin như thân lâu rồi. Tôi thật sự siêu hạnh phúc.

Có lần, cô ấy bảo với tôi rằng, cô ấy đang biết tôi tự trước. Từ lúc học cấp 1, tôi cảm xúc mình thiệt vô tâm, người mình thích ở cạnh mình suốt mấy năm mà không hề hay biết... Thiệt vô tâm! núm rồi một ngày... Tôi thấy một quý ông trai đứng trước lớp tôi thời điểm ra về. Cứ ngỡ là đợi bạn về chung, nhưng... Cô ấy lại phấn kích tiến về bạn đó. Quý ông trai cũng đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng. Rồi hai tín đồ cùng đi xuống sân, tôi nhưng tượng phật chết lặng ở đó.

Cảm xúc của tớ lúc kia lẫn lộn, đau khổ, ai oán bã, cô đơn, nó khiến cho tôi cảm xúc khó chịu... Tôi vẫn tồn tại nhớ dịp ấy... Khuôn mặt tôi như một "đường đua", nước đôi mắt thi nhau rơi xuống, trong cổ họng tôi ứ đọng nghẹn. Chân tôi kế tiếp cũng tê cứng, vì đứng lâu. Tôi rước xe với về... Chiều, thành phố sài gòn đang giờ đồng hồ cao điểm, tôi cảm xúc càng yếu đuối hơn, tôi cứ đánh đấm xe mãi, tôi không muốn về nhà dịp này. Tuy nhiên tôi vẫn quyết định, tôi đưa ra quyết định sẽ bộc bạch với cô ấy tuy nhiên biết sẽ không còn nhận được cảm xúc từ cô.

Tôi nhắn: "Trước giờ đồng hồ chưa cô nàng nào cho tôi cảm hứng như bà". Nhận biết được đó là lời tỏ tình, cô ấy liền nhắn: "JF". Cùng tôi chỉ xem tin nhắn. Tôi cảm thấy fan mình dịu nhõm hẳn. Hôm sau, tôi trở về bình thường, định bụng sẽ hỏi cô "JF" là gì? Nhưng... Mấy thời buổi này cô ấy ngủ liên tục, nhắn tin ko trả lời, tôi bao gồm chút lo. Liền tìm kiếm người chúng ta trai của cô ý để hỏi. Hóa ra... Người đàn ông đó chỉ là anh bọn họ của cô, cô chưa tồn tại người yêu. Còn câu hỏi cô nghỉ học là vì cô vẫn rút hồ nước sơ, đi du học. Hôm đó, thuộc buổi đó, chuyến cất cánh của cô đã đựng cánh...

Tái bút: JF?

*
Bạn thuộc lớp

*
Bạn thuộc lớp

Anh trai với em gái

Em chỉ vô tình biết anh qua mạng làng hội. Dựa vào một bạn chị qua mạng, anh tất cả vẻ đặc trưng nhỉ? cái tên nghe cũng khá hay. Anh là người đã dữ thế chủ động nhắn tin đến em. Mình rỉ tai với nhau cũng rất lâu. Nhưng mà chỉ tạm dừng ở anh trai cùng em gái. Một mối quan hệ dường như mập mờ. Nhưng ngọt ngào đến lạ. Anh luôn luôn quan trung khu em, hơn là 1 người anh trai. Nó như là một trong những thói quen, anh phần lớn nhắn tin đến em mỗi ngày. Hàng tuần sẽ phần đông đặn điện thoại tư vấn cho nhau. La mắng ví như em chưa ăn. Run sợ hỏi toàn bộ mọi tín đồ em quen rằng "Em vẫn ở đâu?" chỉ bởi em không nhích máy. Bọn họ nói sẽ là tình yêu phái mạnh nữ? bọn họ sai rồi, chỉ với anh trai và em gái.

Một năm sau đó, anh được xem như như "ông tơ" khi giới thiệu bạn bè của anh mang lại em biết. Không lâu sau, người ấy tỏ tình cùng với em. Anh ngay tắp lự nói "nó tốt, quen đi". Minh chứng anh đang lo mang đến em khôn xiết nhiều. Anh sợ em sẽ không còn được hạnh phúc. Tuy thế anh thì vẫn chỉ cần anh trai của em. Đến chiếc ngày mà... Bạn bè anh, mê thích một thiếu nữ khác.

"Ở cùng với ai đeo mặt nạ cũng được, đi cùng với ai trẻ khỏe cũng được, tuy thế mà dịp cạnh anh chớ như vậy. Vì anh chẳng thèm xem những thứ đó, đồ vật anh tìm tòi là vai trung phong hồn dằng dịt vết xước của em kìa. Anh mày không làm cái gi được, chỉ nên lắng nghe, trung khu sự cùng em thôi. Dẫu vậy mà em cũng nên đừng quên ai tạo ra tổn thương mang lại em, thì chỉ việc em ừ 1 tiếng đứa đó chớp nhoáng ba bà bầu nhận phương diện không ra :) ok?" - Em vẫn nhớ lời nói ấy khi chúng ta anh làm em tổn thương. Nó mang lại em cảm xúc vui sướng, lúc được bao bọc. Cùng anh đã không ngần hổ thẹn từ bỏ người các bạn ấy chỉ vì chưng em. Nó có phải là hành động của anh trai đối với em gái nữa không? Em vẫn vẫn thắc mắc.

Có rất nhiều lần, tới đây kỳ thi, em đề xuất thức khuya ôn bài, anh cũng vậy. Núm là nhì đứa cùng call nhau, một là em học tập bài, nhì là anh học bài, và cũng hoàn toàn có thể im yên ổn và với mọi người trong nhà học. Đôi khi, anh giận em, khóa facebook cả một ngày chỉ vì chưng cái tật không bữa sớm của em. Các lần kêu mang lại anh, anh liền có mặt, khi em vui, lẫn cơ hội buồn. Vớ cả đều có anh an ủi, đúng là có anh trai thiệt tốt. Có những khi em buồn, lại hết sức thích uống bia cùng hút vài ba điếu thuốc. Bao gồm anh đã hỗ trợ em kiềm lại những câu hỏi xấu đó. Anh hay thức khuya, nói đúng hơn là sống về đêm. Vậy nhưng mà anh lại yêu thích hoa phía dương. Anh cũng có thể có chút thơ mộng chứ nhỉ? tuy vậy ... Bạn khác nhìn vào hoa hướng dương có cảm xúc hạnh phúc. Nhưng lại sao em hiện giờ nhìn vào hoa phía dương lại cảm thấy đau lòng.

Mặc dù khoảng cách có khá xa, không tiện lợi mà anh trai cùng em gái gặp gỡ được nhau. Đã từng nào lần đề ra những cuộc hẹn. Nhưng bên cạnh đó ông trời quán triệt mình gặp mặt nhau. Đến khi, em muốn khóa fb, khi mở lại, dìm được dòng tin nhắn "Tao chỉ còn tầm một tháng". Em khi ấy rất sợ, chỉ cầu đó là một trong trò đùa. Em ước nó chưa phải sự thật, vì chưng nếu là sự việc thật, thì em lần tiếp nữa ... Mất đi một tín đồ anh trai.

Và rồi sau cuối ... Em cũng đã gặp được anh. Loại ngày hôm đó ... Cái ngày em mãi không lúc nào quên được. Em đã đến tại nhà để kiếm anh. Kết quả, anh trai của em đẹp mắt thật, nụ cười của anh cũng đẹp. Chỉ là tất cả hơi sai, sao có khá nhiều người đến nhà anh như thế? Sao chỉ bao gồm duy nhất nước mắt em rơi?

Hóa ra, trước phương diện em chỉ nên bức ảnh của anh. Anh đi đâu rồi? bản thân em đang dần thắc mắc. Nhưng mà nó cũng bù lại bằng một câu vấn đáp "Đi rồi. Anh đi rồi, mang đến một vị trí xinh rất đẹp nào này mà mình trước đó chưa từng được tới, từng ước ao đến nhưng mà không được".

Người ta nói "Ông trời rước đi của doanh nghiệp cái gì thì trả lại cho chính mình một đồ vật khác" Ông trời đưa anh đi khỏi đây, mà lại em vẫn chưa nhận lại được gì ngoài việc nhớ anh. Đến tận ngày hôm nay, em vẫn các đặn nhắn tin đến anh, đôi khi là một vài ba lời nhắc lể, thỉnh thoảng là một vài lần thú tội, chỉ để ước ao một ngày như thế nào đó nhận ra sự hồi đáp từ anh.

*
Anh trai và em gái

*
Anh trai cùng em gái

Yêu và chờ

Hôm ni là một buổi chiều buồn... Tôi ngồi yên lặng bên bãi tắm biển và hướng góc nhìn xa xăm về một ở đâu đó. Bên dưới cái ánh nắng nhạt nhòa sắp vụt tắt khi hoàng hôn đến, cái cảm giác buồn man mác lại xé nát tim tôi. Vì tôi lưu giữ anh, thiệt sự khôn xiết nhớ anh. Anh cách đến cuộc đời tôi một cách âm thầm và rồi cứ rứa đi sâu vào tim tôi từ khi nào không biết. Tôi thuộc anh trải qua 1 đoạn đường không thực sự dài mà lại cũng có tương đối nhiều kỷ niệm thiết yếu nào quên được. Anh mang đến tôi cảm giác ấm áp những lúc thủ thỉ cùng, vui có, bi lụy cũng có, miễn sao được trung khu sự cùng với anh là tôi cảm thấy nhẹ lòng. Vị là phụ nữ mà, nhiều khi tôi cũng hờn giận, cũng ganh tuông nhưng điều ấy càng làm tôi yêu anh những hơn.

Tiếng sóng du dương quá, hết sức êm, khôn cùng nhẹ như mong nói thuộc tôi vậy. Sóng yên tĩnh rồi sóng cuộn trào, cứ thế từng nhịp từng đợt đổ ập lệ bờ, va lấy chân tôi. Hợp lý và phải chăng sóng hiểu được tôi vẫn nghĩ gì... Ừ thì nhớ, ghi nhớ về cái fan ấy của tôi, nhớ khuôn mặt ấy, nhớ thú vui ấy, nhớ giọng nói ấy, ghi nhớ lắm cơ. Nhưng phải làm sao đây, anh ấy phương pháp tôi cả nghìn cây số, cái khoảng cách đáng hại này luôn khiến tôi stress và cô đơn. Yêu thương xa là núm đấy, tôi biết chứ, nhưng mà rồi hầu như chuyện sẽ tốt đẹp thôi - anh ấy vẫn xuất xắc nói cùng với tôi như vậy.

Đối cùng với tôi, để tin yêu một bạn thật sự trở ngại biết nhường nào khi fan ấy lại không cạnh bên mình. Nghi ngờ rồi nghĩ về ngợi lung tung, anh đang ở đâu? anh làm gì? anh đi cùng với ai? anh bao gồm đang nhớ tôi không? Những câu hỏi ấy cứ dồn dập khiến cho tôi bế tắc, cần thiết thở được, vì làm sao mà hiểu rằng câu vấn đáp chính xác. Từ thời điểm ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái màn hình máy tính, chờ đợi tin nhắn từ bỏ ai đó mỗi ngày hình như đã phát triển thành thói quen.

Xem thêm: Chọn Định Nghĩa Đúng Khi Nói Về Khoảng Vân Được Định Nghĩa Là Kho

Ngày đầu tiên chạm chán anh, tôi hồi hộp đến hơn cả không ngủ được, chỉ nằm kia và chờ đón tin nhắn rằng ''anh mang đến nơi rồi''. Tự cảm thấy yên ủi vì sự mong chờ trong suốt một năm trời ở đầu cuối cũng đã làm được đền đáp, tôi chỉ ý muốn chạy đến mặt anh ngay lúc đó, ôm anh thật chặt nhằm thỏa lòng mong mỏi nhớ. 4h sáng, tôi ngủ dậy nhưng thật ra là tôi ko ngủ, tôi đếm từng giây từng phút, ý muốn đợi đến khoảnh khắc được quan sát thấy gương mặt anh.

Cái ôm rồi dòng chạm môi đầu tiên khiến tôi chẳng thể nào quên được, nó êm ấm và ngọt ngào biết bao nhiêu. Được nằm trong vòng tay anh, cảm giác hơi ấm từ anh, tôi hạnh phúc lắm! dẫu vậy sao thời hạn thật ngắn ngủi, tôi chỉ mới chạm chán anh thôi mà, đã đến khi chia tay anh rồi sao... Ngay một ngày dài cuối cùng, tôi cũng không dám chạm mặt anh vì chưng tôi hại mình không đủ gan góc để cho anh ra đi. Đau, thiệt sự rất đau, tôi vẫn khóc khôn cùng nhiều... Tôi trường đoản cú hỏi: "Cớ gì định mệnh trớ trêu vậy? không thích cho công ty chúng tôi ở cạnh nhau thì lý do lại để bọn chúng tôi gặp nhau?''. Hợp lý và phải chăng sự hóng đợi đó là thử thách cho trái tim nhỏ tuổi bé của tôi. Giờ đây chỉ còn tôi cùng biển, chả biết sau bao lâu nữa tôi new lại được chạm chán anh tại địa điểm này, cơ mà tôi đồng ý chờ đợi vì tình yêu này là thiệt sự.

Ngày qua ngày, biển cả vẫn vậy, vẫn xanh trong, vẫn phân vân những con sóng và tôi vẫn tại chỗ này một mình, chờ đợi, chờ đón và ngóng đợi,... đợi để được nhận thấy khuôn khía cạnh anh, được nhìn thấy niềm vui của anh, được ôm anh thêm một đợt nữa.

*
Yêu cùng chờ

*
Yêu cùng chờ

Người phụ nữ tôi yêu

Người con gái của tôi, em ko yêu tôi. Người nam nhi em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu nhỏ bé hay ho mà những lần nhắc tên đôi mắt em lại hấp háy cười.

Cảm xúc đầu tiên của em vẹn tuyền tinh khôi cùng trong lành như giọt sương sớm ứ trên cành lá. Em của tôi mộng mơ là thế, và có lẽ rằng tình yêu của em cũng rất được vẽ nên là sắc màu ngọt ngào, ko chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi do dự có nên người ta gọi đó là tình yêu, bởi em còn khờ khạo lắm.

"Đi mặt cậu ấy, em lo âu, đôi tay em cứ chũm chặt vào nhau, môi mấp thứ chẳng thành lời...

Đi bên anh em ríu rít như con chim chích chào hè rực nắng...

Em nhẹ dàng, em thanh thanh như làn sương sớm mỏng manh manh mặt cậu ấy...

Còn mặt anh, em trẻ con con, em mít ướt, em dễ dãi bị tổn thương...

Em nói em đam mê mưa, mưa gột rửa phần lớn nỗi bi tráng trong em...

Em cũng nheo mắt cười cợt rằng anh là nắng bên em, còn cậu ấy là gió thỏi chết thật em...

Nắng khoan thai nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về...

Nhưng gió làm em khẽ cười số đông ngày gió đén, gió thiệt khó thâu tóm và em thấy gió có rất nhiều thứ tốt ho..."

Ấy vậy mà... Cơn gió ấy làm em tôi khóc nhiều quá, giống như những chiều mưa rả rích mãi ko thôi. Tôi không thấy được em khóc, càng chẳng thể đến bên em dịp này. Cô gái tôi yêu, em vượt dỗi ước ao manh. Tình yêu quãng đời đầu của em đẹp mắt như tia nắng mùa đông nóng áp, thứ ánh nắng "nhàn nhạt" nhưng lại lúc nào cũng đong đầy sự thanh khiết và trong lành. Bao gồm chăng, có chăng đông quá rét mướt giá, mưa quá lạnh giá khiến trái tim vốn dĩ mỏng mảnh manh của em bỗng dưng co thắt bởi ngột ngạt. Em tôi, em nhạy bén cảm, em giỏi suy tư, phần nhiều điều từng làm em quan trọng trong tôi mà lại sao tiếng tôi ghét quá đỗi.

Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ dẫn đến tổn thương, không có công dụng tự vệ.

Tôi ghét đứa con gái hay suy tứ ngẫm ngợi như em dễ dàng buồn, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thứ cảm hứng tiêu cực không nên có.

Tôi ghét người con gái nhỏ bé, nhỏ nhom tốt khóc nhè như em, nước mắt của em có tác dụng tim tôi lạc nhịp. Một chút ít đau, một chút ít buồn, một chút ghen, một ít hờn, và dòng tình yêu thương vô vọng vào tôi...tất cả sẽ vây rước tôi.

Tôi ghét cái mỏng manh vị trí em khiến cho tôi thời gian nào cũng muốn bảo vệ.

Tôi ghét cô gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như vậy sao?

Những khi lòng em ngổn ngang các suy nghĩ, em lại nhắn tin mang lại tôi. Có lẽ điều đó đang trở thành thói thân quen của cô bé 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương ấy. Em gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho tôi mỗi một khi "bỗng dưng" em thấy buồn. Và rồi em đang hát mang đến tôi nghe một đoạn, một đoạn em thích nhưng mà lại khiến cho tim tôi đau buốt:"Đã có lúc em ước buộc phải chi không nên yêu anhĐể lúc này em bắt buộc xa anh .. Buộc phải ôm nỗi nhớNgười như mây gió phía cuối chân trời.Nỡ gạt bỏ mau phần đa lờiLời hứa vẫn mãi em ở trong lòng đã quên rồiAnh đã mất nhớ mang đến em..." Tôi nghe giờ đồng hồ em – thiếu nữ bé bé dại của tôi-em đang khóc, nước mắt em đã rơi, ướt nhòe đôi mắt nâu trong trẻo tôi yêu, ướt đầm đôi má hồng tôi âm thầm thương, cùng ướt cả nhỏ tim đang yêu thương ớt run lên nơi em. Với em cũng có nghe chăng tiếng trái tim tôi sẽ lặng đi như thế nào...Em bảo em ghét mưa, em không còn yêu mưa nữa. Mưa làm em thấy quá giá buốt lẽo, quá cô đơn. Em đã từng xòe tay ngắm mọi giọt mưa khiêu vũ nhót. Em đã từng đi vào mưa suốt con đường từ trường về nhà cùng cái ô hồng màu nắng. Em đã có lần kể đến tôi nghe về những trận mưa rào ngày hạ, những cơn mưa bụi ngày thu cùng cả chiếc lất phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông thu hút em vắt nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em thả mình vào mưa, nếm trải tất cả cái buốt lạnh lẽo len lỏi sâu thẳm từ phần đông giọt vô tình lộp độp trên vai em, tóc em, trên hai con mắt đã sưng vì khóc vượt nhiều. Nước mắt em rơi, nóng hổi, chảy lâu năm trên đôi gò má đang trắng bệch vì chưng lạnh. Đơn giản vị đi trong mưa, không người nào thấy em khóc, không người nào thấy nước đôi mắt em, tất cả chăng chỉ bản thân em đã cười chính mình, và có chăng cũng chỉ gồm mưa mới đang khóc cùng em. Em vẫn thế, cứng đầu ngang bướng đến đáng ghét.Không ít tối em gấp vùi sâu mình trong loại chăn dày, không người nào thấy em khóc, không có bất kì ai biết rằng em tôi sẽ nằm đó rấm rức khóc cho 1 chuyện tình vẫn qua. Em vẫn hay khiến người khác đau lòng vày mình như thế. Em tôi còn quá dại dột nghếch ở cái tuổi 17 lắm ảo tưởng của em.

*
Người đàn bà tôi yêu

*
Người đàn bà tôi yêu

Em sẽ như gió biển!

Biển chiều im lẽ, sóng vỗ bờ vơi êm nhè nhẹ mà lại lòng anh thật buồn. Nhớ! ghi nhớ lắm em biết không? Anh - không phải là tình đầu, mà lại em cũng chẳng là tình cuối, một thực sự để rồi bọn họ lại đề xuất xa nhau như cơn gió biển.

Chiều hôm ấy như hay lệ tôi thả mình thuộc sóng biển, hòa lòng mình cùng đầy đủ cơn gió nhè dịu trên bãi biển đầy mèo vàng, một nét xin xắn còn lưu giữ nơi làng mạc quê. Tôi như thấy lòng mình thật chậm rãi sau một tuần làm việc căng trực tiếp khi hòa tâm hồn cùng sóng, gió, biển cả mênh mông, thuộc mùi thơm của mặt hàng khuynh diệp xanh mát.

Rồi tôi gặp mặt em, cô gái bé dại có đôi mắt đen huyền, mái tóc lâu năm xõa ngang lưng, nụ cười duyên cùng với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp êm ả mà đằm thắm. Em mang đến thật nhẹ nhàng như cơn gió biển lớn thoáng qua làm cho mát lòng tôi tức thì buổi đầu chạm mặt mặt.

- Anh gì ơi, cho em hỏi? - em đựng lời khi tôi vẫn mãi miết thả mình cùng hầu hết dòng suy tư, giật mình tôi cù lại. - Gì vậy em?

- Anh bao gồm phải học trường Đại học Y không? Em thấy anh quen thuộc quen?

- Ừ, đúng rồi em! nhưng mà anh đang ra trường và đi làm hơn 1 năm rồi, có việc gì ko em? Sao em biết anh?

- Dạ, cũng không có việc gì. Em thấy anh quen nên hỏi vậy!

- rứa em thấy anh lúc nào?

- À, em có thằng bạn học bên trường Y, cần thỉnh thoảng em bao gồm sang mặt ấy chơi và có gặp mặt anh mấy lần, cứng cáp anh lần khần em đâu.

- Ừ, em thông cảm, anh ko nhớ đã gặp gỡ em hay không nữa.

- do anh là lớp trưởng nên phân vân em cũng đề xuất thôi, mấy lần đi cùng chúng ta em qua tham gia những buổi dã nước ngoài của lớp anh đề nghị mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính cùng hay pha trò.

- Em vượt khen anh rồi, anh cũng bình thường thôi mà. Cầm em học trường nào? Quê em sinh hoạt đâu? Sao giờ sống đây?

- hôm nay cuối tuần nghỉ, yêu cầu em về nhà của bạn chơi, nhà bạn em gần hải dương mà.

Tường Vy là tên gọi em, một cái tên thật rất đẹp và các ý nghĩa. Tôi và em quen thuộc nhau trường đoản cú đó, cũng thật vô tình và gồm chút nào đấy vui vui, không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên qua đi, bây giờ đã đi làm việc mà vẫn có người nhớ đến tôi.

Cũng từ kia tôi và em thường xuyên gọi điện và nhắn tin, tán tỉnh và hẹn hò trò chuyện cùng nhau, thật bất ngờ vì cơ quan của em cũng cùng tương đương với cơ sở tôi. Tình yêu của mình và em cũng béo dần theo năm tháng, ko xô ý trung nhân mà yên bằng lặng lẽ, càng ngày chúng tôi càng yêu thương nhau hơn và tôi phát hiện ra ở em những điều bất ngờ và tràn đầy yêu thương, tôi yêu thương em thật nhiều và cũng dần dần quên đi tình ái đầu.Đang si với các nụ hôn ngọt ngào, hữu tình của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm đơn giản thì một hôm em bao gồm hỏi tôi:- giả dụ còn bốn ngày nhằm anh yêu thương em thì anh chọn đều ngày nào?- Anh đang yêu em ngày xuân, ngày hạ, mùa thu và ngày đông giá rét - tôi trả lời.- nắm còn ba ngày?

- Anh yêu em ngày hôm qua, ngày từ bây giờ và ngày mai.- Vậy chỉ từ hai ngày?- Anh yêu em ngày chẵn cùng ngày lẻ.- chỉ còn duy tốt nhất một ngày nữa thôi?- Anh yêu em ngày anh còn sống.Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ không tồn tại ý gì cả nhưng trong tâm tôi cũng thật vui vì suốt chặng đường đời tình thân tôi mãi dành riêng cho em, và niềm hạnh phúc ấy mãi không khi nào thay đổi.Tường Vy là 1 trong những loài hoa đẹp, vơi dàng, kiêu sa nhưng mong manh dễ tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình yêu và đầy yêu thương, luôn luôn cho tôi những bất ngờ và đầy tự tôn khi đi bên em, cơ mà ẩn vào em là 1 nỗi cân nhắc rất riêng rẽ và cũng tương đối dễ tổn thương. Tôi yêu em, kính trọng em và luôn luôn gìn duy trì tình yêu thương mình sẽ có.Nhưng vào tình yêu thiệt là chưa hẳn lúc nào thì cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu sắc sâu xa những câu hỏi của em tôi cấp thiết hiểu hết? có chăng nó sẽ ban đầu cho một điều nào đấy mơ hồ nước xa cách. Nhưng lại ý suy nghĩ của tôi dần dần trôi vào thừa khứ vì chưng tình yêu của tôi và em đã đi được được cha năm rồi, cũng là một thời gian để lắng nghe con tim mình báo cáo cho một tình yêu.Thế rồi một ngày sáng sớm tôi nhận ra tin nhắn “Em cực kỳ nhớ anh”. Chỉ cố gắng thôi mà lòng thiệt hạnh phúc, trái tim rạo rực mang đến lạ, đâu biết rằng sau tích tắc hạnh phúc là nỗi ai oán đến se lòng bắt buộc tâm sự cùng ai.Kể từ sau tin nhắn kia em không hề liên lạc với tôi nữa, hotline điện em ko nghe máy, nhắn tin em không vấn đáp và em đã ra đi trong nỗi nhớ tương khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết bi hùng thôi với nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, bất ngờ giờ đang trở thành sự thật “Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật dịu nhàng”. Em ra đi cơ mà đâu hiểu được tôi bi ai và nhớ em thật các dẫu rằng em có vì sao riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ bi tráng thôi, thật buồn, tôi cầu chúc đến em niềm hạnh phúc và an ninh bên tình yêu mới.

*
Em vẫn như gió biển!

*
Em đã như gió biển!

Đừng đi!

“Vì ở đó em ko thấy anh nữa, vì chưng ở đó anh sẽ thích fan khác, vì…”

Có lẽ khi con tim đang đi vào giới hạn chịu đựng đựng của nó, lúc những cảm xúc không còn là cái đuôi của lí trí thì như 1 lẽ từ nhiên, Thu chỉ hành động theo trái tim mà thôi. Cô chỉ cố gắng níu kéo một người lũ ông sinh sống lại, tín đồ cô yêu thương, người khiến cô thao thức từng đêm cơ mà lại không dám bày tỏ, không dám bước tới. Chỉ bởi vì anh quá hoàn mĩ, anh lịch thiệp và giàu có, anh có bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong số đó, cô không đẹp với chỉ là 1 giáo viên mần nin thiếu nhi hợp đồng, cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo nài nỉ anh trai rủ Nam mang lại nhà chơi.

Đúng, tự trước mang lại nay, cô chỉ dám đứng xa nhìn anh, lòng cô khấp khởi lúc anh vơi nhàng điện thoại tư vấn cô là “bé yêu”. Có lẽ với anh, cô chỉ là 1 trong những đứa em gái nhỏ bé nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của đồng bọn cũng là em của mình. Từ bỏ bao giờ, cái ý tưởng đã ăn vào tim cô, cô chưa bao giờ dám giãi bày lòng mình với anh. Cô sợ tấn công mất tua dây mỏng dính manh đính thêm kết mối quan hệ giữa nhì người. Cô sợ hãi một cơ hội nào đó, khi biết tình cảm của cô, anh sẽ không thể xuất hiện nay trong cuộc sống cô nữa.

đôi lúc cô vẫn nghĩ về tới các cử chỉ thân mật và gần gũi của anh, lúc anh nói: “Lớn cấp tốc anh ngóng nhé…”.Thu biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, mà lại đã có lúc cô hy vọng, đã có lúc cô nghĩ kia là lời nói thật lòng anh dành riêng cho cô. Nhưng Thu luôn dừng lại đúng lúc, cô không thích tự huyền hoặc mình vào sự ảo tưởng, cô không muốn cứ thức trắng tối chỉ nhằm nhớ về một ai này mà cô không đủ can đảm bước tới.

Thu còn nhớ lúc anh ráng tay cô trong lần đi coi ca nhạc đông bạn chen chúc, tuy thế như một phiên bản năng, cô tự động hóa rụt tay về. Tuy nhiên tối hôm ấy, cô đã không còn hằng giờ chỉ để ngắm tay mình với nhớ lại hương thơm trên con fan anh. Lần chần có yêu cầu vì vượt thương nhớ, vì cảm giác với anh ngày một đong đầy hay không, mà thỉnh thoảng cô thấy ánh mắt anh sâu lắng, chan đựng đến thế, thỉnh thoảng cô thấy giữa những tin nhắn hàng tối anh chuyện trò với cô, đó không 1-1 thuần là tình cảm giành riêng cho đứa em gái của bạn.

Nhưng vẫn như phần đông lần, cô biết cách để thu bản thân về, cô biết cách khiến cho trái tim dừng chân tại đâu. Và Nam vẫn đó, vẹn tuyền trong trái tim cô. Cho dù đã có những lúc cô tiếc nuối hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống café bệt, dịp anh nuốm chặt tay cô len qua dòng người đông đúc, nhưng lại cô không thích mình lấn thừa sâu, nếu anh không gật đầu đồng ý tình cảm của cô, cô không sợ mình đau, cô rất có thể chịu đựng được điều đó, cơ mà cô sợ hãi mất anh, hại không được nhận thấy anh nữa.

Bạn bè nói cô nhút nhát và quá nhạy cảm. Thậm chí là theo nhận xét của nhỏ bạn, nam giới cũng có cảm tình với cô, mà lại những khi đó cô chỉ mỉm cười buồn. Đúng, chắc rằng cô vượt nhút hèn để có thể bày tỏ, nhưng lại cô không đủ can đảm đánh cược, trước giờ luôn là như thế, cô vẫn niềm hạnh phúc dù chỉ được thấy được anh.

Khi nghe anh trai cung cấp thông tin Nam sắp đến chuyển công tác, cùng hứng khởi bàn về các dự định tổ chức một bữa tiệc chia tay. Thời điểm ấy, tai cô như ù đi, cách thật nhanh về chống trong vô thức, cô oà khóc: thật sự ko có thời cơ dành mang lại cô sao? mang hết can đảm cô hotline điện hẹn gặp anh. Lần trước tiên trong đời, cô mong muốn làm thiết yếu mình, muốn sở hữu hạnh phúc của riêng biệt cô.

Đối diện với anh trong quán café. Nhìn vào hai con mắt như đang chờ đón điều gì đấy ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều ao ước bày tỏ, từng nào thứ mong muốn anh thấu hiểu tự nhiên tan vươn lên là hết, lắp thêm dũng khí cô chuẩn bị có lẽ đã rơi rớt đâu đó khi cô lao như bay đến chạm chán anh. Cuối cùng, cô hoài nghi nổi mình đã nói: “Em nghe nói anh sẵn sàng được thăng chức bắt buộc chuyển công tác, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn mắt nhìn cô, sự không thể tinh được xem lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh đề xuất về chuẩn bị hành lí sẽ nhé, chạm chán em sau…”. Thấy được Nam cười bi quan và xoay đi, bất giác cô chạy cho níu rước vạt áo anh, đôi bàn chân anh khựng lại lúc nghe tới cô nói trong giờ đồng hồ nấc: “Đừng đi…”

Cúi xuống lau nước mắt cho cô, anh dìu dịu hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu không đủ can đảm ngước lên nhìn vào khuôn phương diện anh. Lí trí của cô đã mất đủ sức chống lại rất nhiều cảm xúc, hồ hết xáo trộn trong tim nữa. Nó hiển hiện thị rõ ở từng con đường nét trên khuôn khía cạnh cô, đôi gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, rất nhiều giọt nước mắt cứ chực trào ra… Những cảm xúc dồn nén bấy lâu, biết bao thổn thức tự nhiên vỡ oà vào phút chốc: “Vì ở đó em ko thấy anh nữa, vị ở kia anh sẽ thích fan khác, vì…” Thu nức nở nói. Dẫu vậy cô không lưu ý thấy niềm sung sướng trên khuôn khía cạnh Nam, đôi mắt nhoè đi khiến cho cô không thấy được thú vui rạng ngời của anh ấy lúc đó, chỉ khi anh ôm chầm mang cô và nói: “Đùa em đấy, anh không chuyển đi đâu, anh dựa vào anh trai em dối trá đấy, vị em cạnh tranh quá, tán kiểu nào cũng không đổ cần anh mong mỏi xem anh có mức giá trị 1 chút nào với em không thôi…”. Thu ngỡ ngàng quan sát anh, đối diện với khuôn phương diện chưa khi nào cô dám chú ý thẳng, cô biết, vớ cả là việc thật, cùng phút giây niềm hạnh phúc này là giành riêng cho cô. Cùng cô đã kiếm được lời giải mang lại trái tim, cho tương lai của mình.

Xem thêm: Tuyến Giáp Là Gì, Có Vai Trò Của Tuyến Giáp, Vai Trò Của Tuyến Giáp Đối Với Sức Khỏe Là Gì

*
Đừng đi!

*
Đừng đi!

Chuyện tình đơn phương là những mẩu chuyện dang dở khiến cho ta còn day dứt, tuy nhiên bọn họ cần học tập cách đồng ý những gì không thuộc về mình, những người dân không thuộc về phần mình mà bước tiếp. Chắc chắn rằng rồi một ngày, tín đồ dành cho bạn sẽ xuất hiện đúng thời điểm thôi.